Hai tuần đã trôi qua kể từ vụ việc và Morinaga nhìn calmer, thậm chí có thể nói rằng nó có cùng một nụ cười luôn luôn. Trong phòng thí nghiệm môi trường yên tĩnh nhưng nhẹ nhàng, là không có aura của căng thẳng mà đôi khi trộn lẫn trong giờ làm việc của chúng tôi. Người tham dự đã đi đến các lớp học và hầu hết phát sinh sau này trong phòng thí nghiệm, tại thời điểm này có tốc độ tốt và nếu chúng tôi tiếp tục do đó có thể trở lại trước khi 10: 00 đến các bộ phận. Tôi lang thang trong suy nghĩ của tôi bị mất trong số các nghiên cứu, tập trung trong một cách mà thời gian dường như không elapse, lên đến mà điện thoại rang và đã phá vỡ bong bóng của tôi. Morinaga là và bởi sự biểu hiện đã làm cho nó nên là một người không liên lạc thường xuyên. Sau khi yêu cầu tôi sự cho phép và tôi tiếp tục làm việc, là tò mò nhưng nên tập trung vào thử nghiệm hoặc hoạt động nào tích lũy sau khi. Họ đã dành vài phút, ít nhất một nửa giờ, và ông không trở về. Tôi lo lắng.-Bao lâu có thể đưa thằng ngu để trả lời cuộc gọi?Đó là gây phiền nhiễu khi người nào đó không có nghiêm túc trong công việc, ghét mà, Morinaga biết nó có vẻ lạ để được đưa vào nói chuyện rất bình tĩnh trong những giờ được không chỉ định cho điều đó. Tôi đã đi để đánh bại anh ta và đưa ông trở lại nhưng nếu như bạn đọc suy nghĩ của tôi để biến tôi xung quanh để giữa để giết anh ta ông mở cửa.-Tôi cảm thấy sự chậm trễ Senpai.-Tại sao hiện khuôn mặt này một lần nữa?Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng nó trở lại lật đổ, ông cười khi tôi không muốn làm điều đó, mà có liên quan tôi nhiều. Nó có vẻ rằng người trái phút trước đây đã không giống như trở lại. Trước khi ông chiếu hạnh phúc và nó đã bây giờ là ông đã trở về từ một đám tang, bạn có thể nói với đôi mắt của mình một chút màu đỏ khóc? Ít, tôi cảm thấy rằng đó là những gì tôi muốn làm, tinh thần của họ đi ra ngoài.- Nhưng những gì tia đã xảy ra một thời điểm trước đây? Tại sao, thằng ngu này như thế này? Nó phiền tôi.-Chào Morinaga! Bạn có ổn không?- …Tôi dừng lại những gì ông đã làm cho một thời điểm, tôi tiếp cận anh ta, tôi nhìn vào anh ta trong mắt nhưng không mỏ. Tôi lắc nó vì vậy ông đã đánh thức lên và xuống từ đám mây của mình của tưởng tượng, nhưng phong trào của ông đã được làm chậm, vụng về và không an toàn. Ông trả lời với căng thẳng và trong một giai điệu thấp của giọng nói.-Có lẽ không tôi nghe không? Tôi hỏi nếu bạn là OK.-Hả? À, Vâng. Xin lỗi, tôi nghĩ rằng nó đã cho tôi nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Bây giờ trở lại làm việc. Ông cười.-Tại sao giữ làm điều đó? Có lẽ bạn là một idiot hoặc tin rằng những gì tôi? Bạn không muốn để lừa tôi với nụ cười giả đó, tôi đã nói với bạn rằng tôi không thích.Tôi đã phải chấm dứt cho vấn đề này, nó có thể không được dung thứ đó tiếp tục với nhìn chằm chằm nhưng khi chuyển hướng về tôi tôi nụ cười. Đối với tôi nó là tương đương để nói dối, mỗi thấy rằng ông cười là tốt và đã không chân thành là ẩn một cái gì đó và nó đã không bao giờ tốt.-Xin lỗi, nhưng tôi không muốn phải lo lắng về Senpai.-Anh nên biết mà xem bạn cũng làm cho nó lo lắng cho tôi nhiều hơn! Bạn không nên giấu cảm xúc của bạn. Nếu bạn đang cảm thấy buồn chỉ bạn nên nói nó, và - tôi... tôi sẽ cố gắng để giúp bạn trong bất kỳ cách nào. Tôi hét lên khó chịu. -Không, tôi nghĩ rằng nó là như vậy không đáng tin cậy. Tôi susurré.-Chết tiệt! Nó là bạn không bao giờ lắng nghe những gì tôi nói. Ghét này thái độ của không muốn lo lắng về và ẩn những điều. Nó phiền tôi rằng bạn không dựa vào tôi lý do tại sao ẩn nó? Nó không, nếu như chúng tôi hoàn thành biết.-Rất cám ơn Senpai, là luôn luôn như vậy tốt với tôi. Ông cười một chút với một chút sầu muộn.-Vâng... tôi sẽ nói những gì sẽ xảy ra nếu có hay không? Tôi đã vượt qua cánh tay của tôi, do đó, bạn sẽ nhận thấy thiếu kiên nhẫn của tôi.-B-tốt... tại sao có bạn không cho khi chúng tôi trở về, tỉnh? Bạn có biết rằng chúng tôi có rất nhiều công việc, thực sự? Cũng do lỗi của tôi chúng tôi mất nửa giờ. Ông di chuyển bàn tay của mình nhanh chóng và thần kinh. Họ đã là tất cả bào chữa không địa chỉ các vấn đề trực tiếp.Tôi theo dõi nó một cách cẩn thận, với đôi mắt sắc nét, trong khi nó trở nên căng thẳng hơn và nhiều hơn nữa.-Được rồi, nhưng... nó là cơ hội cuối cùng Morinaga. Tôi nói đe dọa anh ta. -Trên trái... Tôi troné ngón tay của tôi trong khi tôi thấy anh ta tức giận. -... tôi phải trả tiền.-At ít nhất là tôi thắng này vòng, tôi đã có an ninh sẽ cho tôi biết những gì sẽ xảy ra.Chúng tôi đã được bận rộn với công việc mà chúng tôi mang về phía trước vào ngày hôm nay, nhưng may mắn thay những người tham dự đến sớm hơn dự kiến. Họ là đôi khi hữu ích, nó đã không rằng họ đã không đủ năng lực nhưng bị mới này là có không quen với tốc độ mà chúng tôi thường làm việc, và chúng tôi sẽ dạy cho họ. Chút kiên nhẫn của tôi tôi sẽ khóc mỗi 5 phút nếu tôi đã chăm sóc về điều đó và vì vậy là Morinaga người đã đào tạo họ. Lúc đầu ông đã cho thấy không vừa lòng của mình với một phần của đội của tôi đã làm cho họ nhưng sau khi sự hiểu biết nó dường như có một thỏa thuận tốt với họ; Tôi đã phải thừa nhận nó đã là một người cố vấn tốt. Người tham dự đã là chỉ là một nửa các nhiệm vụ Morinaga sử dụng để làm cho chỉ và mặc dù họ chỉ tập trung vào đó để làm điều đó đúng cách lưu chúng ta cần phải sửa lỗi và bước chúng tôi đã với các điều tra đã chậm nhưng chắc chắn. Đó là một cứu trợ để có trợ giúp và cuối cùng, về mặt kỹ thuật, sớm.El tiempo pasó, el sol bajó, oscureció y la noche llegó; terminamos el trabajo. Limpiamos todos los utensilios y acomodamos todo en el lugar que correspondía. Los asistentes se despidieron, cada uno se fue por su camino y me quedé a solas con Morinaga. El camino hacia el departamento fue pesado por la tensión que había entre nosotros, estaba impaciente por llegar y tenía demasiadas cosas que preguntarle que en esta ocasión no iba a poder escapar. Se la pasó distraído el resto del día y aunque cumplió con sus obligaciones no fue tan eficiente. Al llegar dejé mi mochila a un lado y me quité los zapatos, cuando también entró lo encaré, me puse frente a él cortando su paso y guiándolo con la mirada para que tomara asiento en el sofá. El interrogatorio iba a comenzar pero le di el privilegio de que hablara antes de yo atacarlo con mis preguntas, se mantuvo en silencio y no tenía intenciones de tomar iniciativa.- ¿¡Y bien…? Estoy esperando.- …- ¿No vas a decir nada? Recuerda que es tu última oportunidad.- Pues… Susurró mientras bajaba la mirada. Se cohibía.- ¡Habla de una vez! ¡Y dilo claro para que pueda escucharte!- C-creo que… tendré que alejarme de Senpai por un tiempo. Cuando alzó la mirada para verme a los ojos yo podía observar las lágrimas saliendo y fruncía su ceño en profundo pesar.Me quedé en shock, ¿Estaba malinterpretando lo que dijo?- Eso que acaba de decir no me lo esperaba, "Alejarse de mí", ¿Por qué? Este idiota es tan complicado que no logro entenderlo. Siempre está diciéndome todas esas cosas molestas sobre que me ama, de pronto tiene sueños raros, actúa aún más extraño y luego quiere alejarse de mí ¿Y viene a decírmelo con esa cara llorosa? No lo comprendo, simplemente no puedo.- ¿Alejarte de mí? ¿A qué te refieres?Pregunté temeroso y bastante preocupado de la respuesta que podía recibir.- Es exactamente como dije Senpai, creo que tengo que irme por un tiempo… Su llanto no se detenía y se corrigió. - … más bien, podría no sólo ser un tiempo sino definitivo.- ¿Esperas que te crea cuando me muestras esa cara? ¡Idiota mentiroso! Deja de bromear con algo tan serio.- Lo siento, no puedo quedarme, debo partir cuanto antes. Secó el agua con el dorso de su mano y su mirada era más fría.- ¿¡Y por qué ese cambio de actitud tan repentino!? Me paré y le grité muy enojado. - ¿¡Acaso sólo estabas jugando conmigo!? ¿Crees que es divertido venir y voltear mi mundo de cabeza? ¡Idiota! Será mejor que digas la verdad o me harás enojar.Sin darme cuenta estaba llorando y no sabía si era de rabia o por el fuerte dolor que se presentó inesperadamente en mi corazón.- ¿Qué está diciendo este idiota? ¿Irse? ¿A dónde? ¿Con quién? Y definitivo… eso quiere decir que para siempre ¿¡Para siempre!? Entonces puede que no vuelva a verlo… ¿Para siempre?Sus palabras resonaban en mi cabeza en un eco profundo y con una gravedad que lastimaba. Noté como llevaba la mano a su pecho y apretaba con fuerza su camisa; justo en su corazón. Probablemente todo lo que me decía le dolía mucho más a él que a mí ¿Pero por qué? ¿Por qué herirnos de esta manera? Si le dolía tanto, si era tan difícil, porqué continuar diciendo tonterías sin sentido, porqué insistía en huir y dejarme sin aliento.- Este debe ser otro de sus trucos para conseguir algo, sí, debe ser eso. Pensé tratando de encontrar una teoría lógica.- Por favor discúlpame, no es mi intención hacerte llorar, además… Evadió mi mirada y se silenció. Respiró profundo, sujetó mis manos entre las suyas y me mirado directo a los ojos. - … yo nunca estuve jugando contigo. Lo que siento por ti es real, te amo, no creo que me sea posible dejar de amarte.Me avergoncé al tenerlo tan cerca de mí, tomando mis manos y haciendo esa confesión tan enserio. Mi corazón palpitaba con fuerza y mi cuerpo temblaba gracias a lo que había dicho, estaba sintiendo tantas cosas que con anterioridad experimenté y no podía explicar; no podía ponerle un nombre. Era como si me derritiera, me sentía tan frágil pero no débil, Morinaga lograba eso en mí y aunque no sabía si me gustaba o no, quería que se quedara; quería averiguarlo.- ¿Por qué me orilla a decir ese tipo de cosas? Y que él responda con algo como eso es… vergonzoso. Yo no soy ningún homosexual para hablar de esa manera, yo no puedo confirmarle algo de lo que no estoy seguro pero no quiero que desaparezca.- Entonces, ¿S-si te sientes así… por qué te vas? Apreté sus manos, no lo dejaría irse.- Eso no puedo decírtelo. No sé cuándo voy a regresar o si voy a hacerlo.- ¿Qué dijo? ¡No sabe si va a regresar! ¿Por qué la insistencia en mantenerse callado?- No quiero que me esperes por siempre, es injusto y egoísta pedirte que te comprometas a eso cuando… n-no somos nada, no soy tan especial para hacer esa petición y tampoco sé si podría cumplir una promesa así.
đang được dịch, vui lòng đợi..
