Se empezaba a sentir una pequeña brisa primaveral en el ambiente, una  dịch - Se empezaba a sentir una pequeña brisa primaveral en el ambiente, una  Việt làm thế nào để nói

Se empezaba a sentir una pequeña br

Se empezaba a sentir una pequeña brisa primaveral en el ambiente, una que contrastaba completamente con el aura negra que desbordaba de su cuerpo. Es más, si mirabas a sus ojos por más de tres segundos, seguro que sentirías una especie de rayo láser letal que terminaría con tu fugaz vida. Y así, él y su fiel asistente recorrían el jardín de la Universidad de camino a casa, o al menos eso suponía el menor, que lo perseguía tratando de hacerlo entrar en razón.

– Senpai, onegai, sentémonos a conversarlo y…

– No necesito conversarlo. Mi respuesta es NO.

– ¿Pero por qué? Es una gran oportunidad para los dos. Además es toxicología, uno de tus cursos preferidos.

– Todo eso suena muy bien, pero conozco tus intenciones ocultas. ¡Quieres hacer tus cosas homo en tu tierra natal!

– ¡Senpai, claro que no es esa mi intención! – Bueno, tal vez sí, pero también lo hago por el congreso…

– ¿Crees que nací ayer? Te conozco desde hace mucho y por ardua experiencia sé que no tienes ni un poco de autocontrol.

– Maa, sé que a veces me dejo llevar un poco, pero…

– ¿Un poco? – cuestionó deteniendo su paso al fin – ¡¿Solo un poco?! ¿Quieres que te recuerde todos los problemas en los que me has metido por ser tan impulsivo y hormonal?

Tetsuhiro bajó la cabeza sin poder refutar nada y en lo que restaba de camino no dijeron ni una palabra más. Al llegar a casa, Souichi abrió la puerta y ambos entraron rodeados de un silencio incómodo. Dejaron sus mochilas en el sofá y Senpai fue al baño, mientras que el otro se dispuso a preparar algo ligero para ambos, ya que no se sentía con muchos ánimos para hacer nada trabajoso.

– Senpai, ¿está bien si solo preparo unos sándwiches para cenar?

– Por supuesto, lo que sea que prepares está bien para mí. Además, dicen que comer es uno de los placeres de la vida.

– Lo es, ¿cierto? – afirmó mientras rellenaba los panes – Después del sexo, claro.

Tetsuhiro no tenía idea de que su compañero de piso lo había escuchado, y que se encontraba justo detrás de él con aquella aura malévola otra vez. A veces, creía el asistente, Senpai era medio ninja.

– MO-RI-NA-GA…

– Se-Senpai, ¿estabas aquí? ¿Buscabas tu sándwich?

Ante ese cinismo solapado, Souichi le propinó un fuerte golpe en medio de la cabeza y fue solo ahí cuando el menor se dio cuenta de que había sido escuchado segundos antes.

– ¡Sigue con las indirectas y te haré dormir en las escaleras!

– ¡Gomen nasai, gomen nasai, solo estaba pensando en voz alta y se me escapó!

– Pues reflexiona antes de decir estupideces, baka.

Tetsuhiro guardó silencio e hizo una mueca de fastidio. Sabía perfectamente que su Senpai tenía razón, pero no quería dejarse vencer y sobre todo, no quería que Senpai pensara que él solo vivía para el sexo. Sin embargo, ahora tenía un argumento válido, ya que el mismo chico lo había declarado recientemente. De todas maneras, sintió un poco de miedo por la reacción que pudiera causar en el otro.

– Senpai, tú… tú dijiste que ya no ibas a huir…

Souichi cambió el ceño fruncido por un rostro sonrojado y desvió la mirada. Claro que había dicho eso, pero había ciertas cosas en las que no podía ni quería ni debía ceder.

– S-sé lo que dije, no tienes por qué sacármelo en cara. Pero no quiero hacer nada en el viaje. ¿Te imaginas si alguien nos… escucha?

El más joven abrió los ojos sumamente sorprendido. ¿Así que era por eso? Senpai tenía miedo de ser escuchado, ya que ambos eran conscientes de que era un tanto escandaloso en esos momentos tan íntimos. Esto le pareció de lo más adorable y, a pesar de que sus planes no irían como él se había imaginado, sonrió más tranquilo después de esa declaración y se le ocurrió una idea.

– Está bien, Senpai. ¡Apostemos! Quiero que te des cuenta de que realmente tengo autocontrol.

– No, gracias, será una pérdida de tiempo. Apenas pongamos un pie en Fukuoka, estarás trepándote sobre mí y arrastrándome a tu cuarto. – expresó mientras caminaba hacia su cuarto.

– Senpai, ¡¿cómo puedes hablar así?!

– Ja, ¿estoy mintiendo acaso? Sé hombre y acepta tu realidad. Apuesto mis experimentos a que no podrías estar más de un mes sin hacer cosas pervertidas. Ya pasó una vez, ¿o no? No te aguantaste más de dos meses y pagué las consecuencias. Terminé casi destrozado ¿o ya lo olvidaste? Pero ahora que ya lo tomaste por costumbre, no creo que resistas ni un par de semanas.

– ¡Senpai, matte! – dijo abalanzándose sobre él haciendo que lo mirara de frente.

– ¿Pero qué demo…?

– Lo haré, me controlaré, solo dame un plazo y lo cumpliré. Por mi honor gay, lo cumpliré.

– ¿Qué clase de juramento ridículo es ese?

– Vamos, Senpai…

– ¡Está bien, está bien! Sino estarás fregándome todo el día con eso. Bueno…

Souichi pensó en esta situación como su gran oportunidad para estar unos días en paz sin que su asistente se lanzara sobre él acorralándolo contra cualquier rincón o pared disponible. Sabía que jamás aceptaría un contrato tan cruel por muy desesperado que estuviera por demostrarle su oh gran autocontrol. De pronto, una cifra clave y significativa aterrizó en su mente y sencillamente la soltó sin pensar demasiado en las consecuencias que esto traería después también a su persona. Después de todo, sabía de antemano la respuesta de su hormonal kouhai. O eso creía.

– Cien días.

– ¿E-Eh? – tartamudeó el otro soltando una risa nerviosa.

– ¿Lo ves? No tiene caso, no hay forma de que lo resistas. – declaró tajantemente apartando a su kouhai del camino.

– ¿Senpai quiere que no lo toque durante cien días? ¿Cien días… cien días? Eso es, eso realmente es… – ¡Acepto! – gritó repentinamente asustando a Souichi.

– ¿Q-qué fue lo que dijiste?

– Que acepto, Senpai. Durante cien días no te tocaré.

Souichi lo miró incrédulo. No, no caería en su juego. Conocía demasiado bien a su asistente y si había algo que no tenía ni por asomo era autocontrol para sus instintos sexuales. Esto era irreal, simplemente no podía estar pasando.

– Pero a cambio tienes que venir conmigo al congreso…

– Sabía que era demasiado bueno para ser verdad.

– Eso es porque tienes que creer en mi palabra, Senpai. Vamos, no seas así. Fukushima sensei cuenta con nosotros y…

– Es que yo sí quiero ir al congreso. ¡Lo que no quiero es ir contigo y mucho menos dormir en la misma habitación que tú!

– Eres el mejor ejemplo de lo que es la crueldad, Senpai.

– Di lo que quieras, pero no es no.

– Te lo estoy jurando. Si no cumplo, me podrás castigar de la manera que quieras. ¿Qué dices?

Souichi bramó sintiendo que la sangre empezaba a hervirle de furia. Este tipo era un loco. Un loco y un enfermo. Senpai siguió reflexionando sobre los pros y contras de tan dichosa apuesta. No, no había ni un solo contra en todo esto, ¿o sí? Sus pensamientos se vieron interrumpidos por la voz chillona de su compañero de departamento.

– Entonces es un trato. Mañana le confirmaré a Fukushima sensei que iremos para que reserve las dos plazas para nosotros. Disfruta tu sándwich. ¡Oyasumi nasai, Senpai!

– Oi, ¿qué te hace pensar que…? – gruñó furioso, pero Tetsuhiro ya había huido a su habitación ignorándolo – ¡Oi, Morinaga, ni siquiera he dicho que sí!
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi bắt đầu cảm thấy một cơn gió nhẹ mùa xuân nhỏ trong môi trường, một trong đó tương phản với màu đen aura tràn cơ thể của bạn hoàn toàn. Hơn nữa, nếu bạn nhìn đôi mắt của mình trong hơn ba giây, an toàn mà bạn sẽ cảm thấy một loại tia laser nguy hiểm kết thúc với cuộc sống Thái của bạn. Và do đó ông và trợ lý trung thành của ông đi lang thang các khu vườn của đại học của đường về nhà, hoặc ít nhất đó có nghĩa là tiểu, người đuổi anh ta cố gắng để làm cho anh ta lý do.-Senpai, onegai, ngồi và nói chuyện trên và...-Tôi không cần phải nói nó. Câu trả lời của tôi là số-Nhưng tại sao? Nó là một cơ hội lớn cho cả hai. Nó cũng là một chất độc, một trong các khóa học yêu thích của bạn.-Tất cả điều này âm thanh tốt, nhưng tôi biết ý định ẩn của bạn. Bạn muốn làm cho những điều bạn ở homo quê hương của bạn!-Senpai, tất nhiên, đó có nghĩa là không phải là của tôi ý định! -Vâng, có thể có, mà còn tôi làm quốc hội...-Anh có nghĩ tôi được sinh ra vào ngày hôm nay? Tôi biết bạn cho một kinh nghiệm lâu dài và khó khăn, tôi biết rằng bạn không có một chút tự kiểm soát.-Maa, tôi biết rằng đôi khi ông cho phép tôi đi một chút, nhưng...-Làm một chút? -Đặt câu hỏi bằng cách ngăn chặn các đoạn văn của mình vào giữa - chỉ một chút? Bạn có muốn nhắc nhở bạn tất cả các vấn đề mà tôi đã nhận rất bốc đồng và nội tiết tố?Tetsuhiro hạ xuống đầu mà không có thể bác bỏ không có gì và những gì còn lại của đường không nói không một từ. Đến trang chủ, Souichi mở cửa, và cả hai được bao quanh bởi một sự im lặng không thoải mái. Họ để lại ba lô của họ trên ghế sofa và Senpai đã đi vào phòng tắm, trong khi các quyết định chuẩn bị một cái gì đó ánh sáng cho cả hai, kể từ khi nó không cảm thấy với rất nhiều sự khuyến khích để làm bất cứ điều gì khó khăn.-Senpai, là nó OK nếu tôi chỉ chuẩn bị một số bánh mì cho bữa ăn tối?-Dĩ nhiên, nó là để chuẩn bị là OK cho tôi. Ngoài ra, họ nói rằng ăn là một trong những niềm vui của cuộc sống.-Đó là nó, phải không? -cho biết: trong khi ông lấp đầy bánh mì - sau khi quan hệ tình dục rõ ràng.Tetsuhiro không có ý tưởng rằng bạn cùng phòng của ông đã nghe anh ta, và rằng ông là ngay phía sau anh ta với aura ác một lần nữa. Đôi khi, tin rằng thuật sĩ, Senpai là một nửa ninja.-MO-RI-NA-GA...--Senpai, nào bạn đã ở đây? Tìm kiếm bánh sandwich của bạn?Này cynicism chồng chéo, Souichi cung cấp một đòn nặng ở giữa người đứng đầu và chỉ có khi tiểu nhận ra mà đã được nghe giây trước khi.-Thực hiện theo với gợi ý và tôi sẽ làm cho bạn ngủ trên cầu thang!-Gomen ngủ, gomen ngủ, tôi đã chỉ suy nghĩ aloud và thoát khỏi tôi!-Sau đó suy nghĩ trước khi bạn nói crap, baka.Tetsuhiro vẫn im lặng và grimaced trong ít phiền toái. Tôi biết một cách hoàn hảo Senpai của mình là đúng, nhưng không muốn để cho mình được khắc phục và đặc biệt là không Senpai để nghĩ rằng ông chỉ sống cho tình dục. Tuy nhiên, ông bây giờ có một đối số hợp lệ, như gần đây đã tuyên bố bởi người cùng. Dù sao, ông cảm thấy một chút sợ hãi bởi phản ứng có thể gây ra trên khác.-Senpai, bạn... bạn nói rằng đã không sẽ bỏ chạy...Souichi thay đổi nhăn ruching cho một khuôn mặt đỏ ửng và lệch chiêm ngưỡng. Tất nhiên, rằng ông có nói rằng, nhưng đã có những thứ nhất định mà có thể không không muốn cũng nên cung cấp cho.-S-tôi biết những gì tôi nói, không có lý do tại sao để ra tôi trên khuôn mặt. Nhưng tôi không muốn làm bất cứ điều gì về chuyến đi. Bạn hãy tưởng tượng nếu ai đó chúng ta... nghe?Trẻ mở mắt rất ngạc nhiên. Vì vậy, tại sao là rằng? Senpai là sợ để được xét xử, kể từ khi cả hai đều nhận thức được rằng là một cả hai tai tiếng trong những giây phút thân mật. Điều này dường như ông đã đặt đáng yêu, và mặc dù thực tế là kế hoạch của họ sẽ không đi như ông có thể tưởng tượng, ông cười thoải mái hơn sau khi tuyên bố rằng và một ý tưởng đã xảy ra với anh ta.-Được rồi, Senpai. Chúng tôi đặt cược! Tôi thích rằng bạn nhận ra rằng thực ra tôi có tự kiểm soát.-Không, cảm ơn bạn, sẽ là một sự lãng phí thời gian. Chỉ cần đặt một chân trong Fukuoka, bạn sẽ leo núi bạn về tôi và kéo tôi vào phòng của bạn. -Ông ta nói khi ông đi vào phòng của mình.– Senpai, ¡¿cómo puedes hablar así?!– Ja, ¿estoy mintiendo acaso? Sé hombre y acepta tu realidad. Apuesto mis experimentos a que no podrías estar más de un mes sin hacer cosas pervertidas. Ya pasó una vez, ¿o no? No te aguantaste más de dos meses y pagué las consecuencias. Terminé casi destrozado ¿o ya lo olvidaste? Pero ahora que ya lo tomaste por costumbre, no creo que resistas ni un par de semanas.– ¡Senpai, matte! – dijo abalanzándose sobre él haciendo que lo mirara de frente.– ¿Pero qué demo…?– Lo haré, me controlaré, solo dame un plazo y lo cumpliré. Por mi honor gay, lo cumpliré.– ¿Qué clase de juramento ridículo es ese?– Vamos, Senpai…– ¡Está bien, está bien! Sino estarás fregándome todo el día con eso. Bueno…Souichi pensó en esta situación como su gran oportunidad para estar unos días en paz sin que su asistente se lanzara sobre él acorralándolo contra cualquier rincón o pared disponible. Sabía que jamás aceptaría un contrato tan cruel por muy desesperado que estuviera por demostrarle su oh gran autocontrol. De pronto, una cifra clave y significativa aterrizó en su mente y sencillamente la soltó sin pensar demasiado en las consecuencias que esto traería después también a su persona. Después de todo, sabía de antemano la respuesta de su hormonal kouhai. O eso creía.– Cien días.– ¿E-Eh? – tartamudeó el otro soltando una risa nerviosa.– ¿Lo ves? No tiene caso, no hay forma de que lo resistas. – declaró tajantemente apartando a su kouhai del camino.– ¿Senpai quiere que no lo toque durante cien días? ¿Cien días… cien días? Eso es, eso realmente es… – ¡Acepto! – gritó repentinamente asustando a Souichi.– ¿Q-qué fue lo que dijiste?– Que acepto, Senpai. Durante cien días no te tocaré.Souichi lo miró incrédulo. No, no caería en su juego. Conocía demasiado bien a su asistente y si había algo que no tenía ni por asomo era autocontrol para sus instintos sexuales. Esto era irreal, simplemente no podía estar pasando.– Pero a cambio tienes que venir conmigo al congreso…– Sabía que era demasiado bueno para ser verdad.– Eso es porque tienes que creer en mi palabra, Senpai. Vamos, no seas así. Fukushima sensei cuenta con nosotros y…– Es que yo sí quiero ir al congreso. ¡Lo que no quiero es ir contigo y mucho menos dormir en la misma habitación que tú!– Eres el mejor ejemplo de lo que es la crueldad, Senpai.– Di lo que quieras, pero no es no.– Te lo estoy jurando. Si no cumplo, me podrás castigar de la manera que quieras. ¿Qué dices?Souichi bramó sintiendo que la sangre empezaba a hervirle de furia. Este tipo era un loco. Un loco y un enfermo. Senpai siguió reflexionando sobre los pros y contras de tan dichosa apuesta. No, no había ni un solo contra en todo esto, ¿o sí? Sus pensamientos se vieron interrumpidos por la voz chillona de su compañero de departamento.-Thì đó là một thỏa thuận. Ngày mai xác nhận bạn để Fukushima sensei chúng tôi đi để bạn đặt các ô vuông hai đối với chúng tôi. Thưởng thức bánh sandwich của bạn. Oyasumi ngủ, Senpai!-Ôi, những gì làm cho bạn nghĩ rằng...? -ông growled tức giận nhưng Tetsuhiro đã đã bỏ chạy đến phòng của mình bỏ qua nó - Oi, Morinaga, tôi thậm chí trả lời là có!
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nó được bắt đầu cảm thấy một chút gió xuân trong không khí, một hoàn toàn tương phản với màu đen hào quang của cơ thể mình tràn. Trong thực tế, nếu bạn nhìn vào đôi mắt của mình trong hơn ba giây, chắc chắn bạn cảm thấy một loại tia laser chết người sẽ kết thúc cuộc sống phù du của bạn. Và vì vậy anh và trợ lý trung thành của mình lang thang trong vườn của Đại học đường về nhà, hoặc ít nhất đó có nghĩa là các con, đuổi theo anh ta cố gắng để làm cho anh ta nhìn thấy lý do. - Senpai, Onegai, ngồi xuống để thảo luận về nó và ... - Tôi không cần Tôi thảo luận về nó. Câu trả lời của tôi là NO. - Nhưng tại sao? Đó là một cơ hội tuyệt vời cho cả hai. Bên cạnh đó độc chất nó là một trong các khóa học yêu thích của bạn. - Tất cả điều này nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng tôi biết chương trình nghị sự ẩn của bạn. Muốn làm những điều homo của bạn tại quê hương của bạn! - Senpai, tất nhiên nó không phải là ý định của tôi! - Vâng, có lẽ có, nhưng cũng làm điều đó cho Đại hội ... - Bạn có nghĩ rằng tôi được sinh ra ngày hôm qua? Tôi biết từ kinh nghiệm lâu dài và gian khổ tôi biết rằng bạn không có một số kiểm soát bản thân. - Maa, tôi biết đôi khi tôi được mang đi một chút, nhưng ... - Một chút? - Câu hỏi cuối cùng dừng bước của mình - Chỉ cần một chút?! Bạn có muốn tôi nhớ tất cả những vấn đề bạn đã cho tôi vì đã quá bốc đồng và hormone? Tetsuhiro cúi đầu xuống mà không thể bác bỏ bất cứ điều gì và những gì còn lại của con đường đã không nói một lời. Khi về đến nhà, Souichi mở cửa và họ đã đi được bao quanh bởi một sự im lặng khó xử. Họ để lại ba lô của mình trên chiếc ghế dài và Senpai là phòng tắm, trong khi người kia bắt đầu chuẩn bị một cái gì đó ánh sáng cho cả hai, vì nó không cảm thấy nhiều sự khuyến khích để làm bất cứ điều gì mất thời gian. - Senpai, là nó không sao nếu tôi chỉ chuẩn bị bánh mì cho bữa ăn tối? - Tất nhiên, bất cứ điều gì là chuẩn bị tốt cho tôi. Họ cũng nói rằng ăn uống là một trong những thú vui của cuộc sống. - Đó là, phải không? - Ông vừa nói vừa đầy bánh -. Sau khi quan hệ tình dục, rõ ràng Tetsuhiro không hề biết rằng người bạn cùng phòng của ông đã nghe, và đó là ngay phía sau anh với hào quang độc ác nữa. Đôi khi, những suy nghĩ wizard, Senpai đã được một nửa ninja. - MO-RI-NA-GA ... - Se-Senpai, anh ở đây? ? Được bạn tìm bánh sandwich của bạn Với sự hoài nghi chồng chéo này, Souichi cho ông một đòn vào giữa đầu và chỉ ở đó khi những đứa trẻ nhận ra rằng ông đã được nghe giây trước đó. - Thực hiện theo các gợi ý và tôi sẽ ngủ ở cầu thang! - Gomen nasai, nasai Gomen, tôi chỉ nghĩ to và thoát khỏi tay ta! -. Vâng, tôi nghĩ trước khi nói những điều ngu ngốc, ngốc Tetsuhiro dừng lại và nhăn mặt đau đớn. Ông biết rằng Senpai của mình là đúng, nhưng từ chối không được vượt qua và đặc biệt là không muốn Senpai nghĩ rằng ông chỉ sống cho quan hệ tình dục. Tuy nhiên, bây giờ anh đã có một đối số hợp lệ, vì nó gần đây đã tuyên bố cậu bé. Tuy nhiên, anh cảm thấy một chút sợ của các phản ứng đó có thể gây ra trên kia. - Senpai, bạn ... bạn nói bạn không còn đi để chạy đi ... Souichi thay đổi bởi một khuôn mặt cau mày đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác. Chắc chắn ông đã nói điều đó, nhưng có điều chắc chắn rằng không thể và sẽ không và không nên bỏ cuộc. - S-biết những gì tôi nói, đừng có để có được nó ra trong khuôn mặt. Nhưng tôi không muốn làm điều gì trong chuyến đi. Bạn có thể tưởng tượng nếu một người nào đó nghe chúng ta ...? Người thanh niên mở mắt ra rất ngạc nhiên. Vì vậy, đó là lý do tại sao? Senpai là sợ phải nghe, vì cả hai đều biết rằng đã phần nào tai tiếng trong những khoảnh khắc rất thân mật. Điều này dường như là đáng yêu nhất, và, mặc dù kế hoạch của họ đã không như ông tưởng tượng, ông mỉm cười yên tĩnh hơn sau khi tuyên bố rằng ông đã có một ý tưởng. - Được rồi, Senpai. Gắn bó! Tôi muốn bạn nhận ra rằng tôi thực sự phải tự kiểm soát. - Không, cảm ơn bạn, sẽ là một sự lãng phí thời gian. Chỉ cần đặt một chân vào Fukuoka, bạn trepándote về tôi và kéo tôi vào căn phòng của bạn. - Anh nói khi bước vào phòng của mình. - Senpai, làm thế nào bạn có thể nói như vậy?! - Ja, có lẽ tôi đang nói dối? Hãy là một người đàn ông và chấp nhận thực tế của bạn. Tôi đặt cược thí nghiệm của tôi bạn không thể có nhiều hơn một tháng mà không làm những việc đồi bại. Nó đã xảy ra một lần, phải không? Bạn không phải chịu đựng nhiều hơn hai tháng và đã trả các hậu quả. Tôi đã hoàn thành gần như đắm Hoặc bạn đã quên? Nhưng bây giờ mà bạn lấy nó ra khỏi thói quen, tôi không nghĩ rằng chống lại ngay cả một vài tuần. - Senpai, mờ! - Ông nói pouncing trên người bởi khuôn mặt anh ta đi về. - Nhưng gì ...? - Tôi sẽ, tôi sẽ kiểm soát tôi, chỉ cho tôi một thời hạn và sẽ tuân thủ. Đối với danh dự đồng tính của tôi, tôi sẽ làm điều đó. - Những loại lời thề vô lý vậy? - Thôi nào, Senpai ... - Được rồi, được rồi! Nhưng bạn sẽ fregándome cả ngày với điều đó. Vâng ... Souichi nghĩ về điều này như một cơ hội lớn của mình để dành một vài ngày trong hòa bình mà không có trợ lý diễn viên của mình vào góc hay ôm cua anh ta chống lại bất kỳ tường có sẵn. Tôi biết rằng sẽ không bao giờ chấp nhận một hợp đồng như tàn nhẫn tuyệt vọng bạn đã thấy tự kiểm soát oh tuyệt vời của họ. Đột nhiên, một nhân vật chủ chốt và quan trọng đã đổ bộ lên tâm trí của mình và chỉ cần cho đi mà không cần suy nghĩ quá nhiều về những hậu quả mà này sẽ sau đó cũng để anh ta. Sau khi tất cả, tôi biết phản ứng trước hormon kouhai. Hoặc vì vậy tôi nghĩ. - Trăm Days. - E-Eh? - Ông lắp bắp khác để cho ra một tiếng cười lo lắng. - Bạn thấy không? Không sử dụng, không có cách nào để chống lại nó. - Thẳng thừng tuyên bố ông kouhai của mình ra khỏi đường. - Senpai muốn không liên lạc trong một trăm ngày? Một trăm ngày ... một trăm ngày? Đó là tự, nó thực sự là ... - Tôi chấp nhận! - Ông hét lên đột nhiên Souichi đáng sợ. - Q-những gì bạn đã nói gì? - Tôi chấp nhận, Senpai. Đối với một trăm ngày, tôi sẽ không chạm vào được. Souichi nhìn hoài nghi. Không, không rơi vào trò chơi của mình. Ông biết quá rõ trợ lý của mình và nếu có được một cái gì đó tôi đã thậm chí không từ xa tự kiểm soát được bản năng tình dục của mình. Đây là không thật, chỉ đơn giản là không thể xảy ra được. - Nhưng thay đổi phải đi với tôi đến Đại hội ... - Tôi biết điều đó là quá tốt là đúng. - Đó là bởi vì bạn có từ ngữ của tôi, Senpai. Thôi nào, đừng như thế. Chiếm Fukushima sensei với chúng tôi và ... - là tôi muốn đi đến Quốc hội. Những gì tôi không muốn là đi với giấc ngủ ít hơn nhiều trong cùng một căn phòng với bạn! - Bạn là ví dụ tốt nhất là những gì độc ác, Senpai. - Nói những gì bạn muốn, nhưng không phải là không. - Tôi chửi thề. Nếu tôi thất bại, tôi sẽ trừng phạt bạn theo cách bạn muốn. Những gì bạn nói? Souichi gầm cảm thấy máu bắt đầu hervirle giận dữ. Anh chàng này là điên. Điên và ốm yếu. Senpai tiếp tục phản ánh về những ưu và khuyết điểm của cược hạnh phúc như vậy. Không, chẳng có một chống lại tất cả điều này, bạn có? Suy nghĩ của ông đã bị gián đoạn bởi một giọng nói chói tai của bạn cùng phòng của mình. - Sau đó, nó là một vấn đề. Ngày mai tôi sẽ thiết lập để Fukushima Sensei chúng ta sẽ đi đến chỗ hai nơi cho chúng ta. Thưởng thức bánh sandwich của bạn. Oyasumi nasai, Senpai! - Ôi, những gì làm cho bạn nghĩ rằng ...? - Ông gầm lên giận dữ, nhưng Tetsuhiro đã chạy trốn vào phòng của mình bỏ qua - Oi, Morinaga, tôi đã thậm chí không nói có!







































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: