Theo thống kê từ Cục Đào tạo với nước ngoài, Bộ Giáo dục và Đào tạo hiện nay có hơn 110.000 công dân Việt Nam đang học ở nước ngoài. Thế nhưng trong số đó chỉ có khoảng 30% trở về nước làm việc và 70% có ý định ở lại sinh sống và làm việc sau khi tốt nghiệp. đó là một con số đáng báo động và hình thành hiện tượng chảy máu chất xám cho ngành giáo dục việt nam.Tốt nghiệp xong có nên về nước hay tìm cách ở lại? đó là một câu hỏi luôn thường trực trong mỗi du học sinh. Họ luôn suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp có nên về nước hay ở lại. Để tới với con đường du học đã không dễ dàng, để tìm được công việc phù hợp và yêu thích sau tốt nghiệp lại càng khó khăn hơn rất nhiều. Nhiều người lựa chọn du học tự túc, số khác thì đi theo các hiệp định đào tạo của nhà nước. Dù là đi theo con đường nào thì phần lớn cũng không muốn trở về nước cống hiến. Để sống và học tập tại một đất nước mới là một điều không dễ dàng đối với mỗi du học sinh. Khi sang một đất nước mới họ gặp vô vàn khó khăn: rào cản về ngôn ngữ, điều kiện thời tiết và sống hoàn toàn khác biệt, có nước thì lạnh quá còn có nước thì lại bỏng cháy da, không hợp đồ ăn…, quan trọng nhất là họ bỏ một khoảng thời gian và một số tiền không nhỏ. Họ phải vượt lên chính bản thân mình, vượt qua những nỗi nhớ quê hương, nhớ gia đình để tồn tại. Nhưng vấn đề: Vì sao họ không muốn trở về?Vì khi về sẽ khó tìm được việc làm. Đòi hỏi lương cao, trình độ chuyên môn không vượt trội so với người đào tạo trong nước, chuyên ngành không phù hợp…đó là một số lý do cơ bản được chia sẻ từ một nhà tuyển dụng tại việt nam. bởi vì khi một du học sinh trở về nước và tìm việc là họ phải bắt đầu tất cả từ con số không: không quen biết, không kinh nghiệm…, so với một sinh viên bình thường ở nhà thì họ bị yếu thế, sinh viên học trong nước, họ có kinh nghiệm làm việc, quen thuộc với cách thức và môi trường làm việc. Vì khi về sẽ khó hòa nhập với môi trường sống. Một số du học sinh học tại những nước lớn phát triển, tự do và văn minh như Mỹ, Anh, Nhật Bản, Úc khi trở về họ khó hòa nhập với cuộc sống tại VN, vì ở những nước đó họ được “tự do” cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng: giao thông, anh sinh xã hội, bảo hiểm y tế, trình độ chữa bệnh, trợ cấp thất nghiệp… Vì khi về điều kiện làm việc sẽ thiếu thốn, các thiết bị kĩ thuật kém hiện đại, cơ sở nghèo nàn sẽ làm giảm tiến độ làm việc của họ. Nếu so sánh môi trường Việt Nam với những nước phát triển thì rõ ràng các nước đó tốt hơn rất nhiều. Họ có những nhà máy lớn hoặc những phòng thí nghiệp với những trang thiết bị hàng đầu để nghiên cứu và làm việc. Còn ở Việt Nam dường như là những thứ đã cũ.
Vì chính sách đãi ngộ không cao để trở về làm việc cho nhà nước. Mức lương trung bình một tháng của một vị giáo sư toán học Việt Nam khi còn giảng dạy tại đại học Chicaco, Mỹ, là vào khoảng 3000$-5000$. Thế nhưng khi quyết định trở về nước làm việc và cống hiến những nghiên cứu của mình cho Viện toán học Việt Nam thì mức lương của ông giảm chỉ còn từ 200$-400$ một tháng. Chỉ cần làm một phép so sánh nhỏ là ta có thể thấy được một sự khập khiễng quá lớn về mức phí bỏ ra để chiêu mộ nhân tài.
Và tất nhiên đối với những sinh viên giỏi và họ không muốn cống hiến thì đương nhiên rằng họ sẽ chọn nơi nào có điều kiện làm việc và sinh sống tốt hơn để ở lại.
đang được dịch, vui lòng đợi..