¿Es que siempre insistirían en eso? Se suponía que era Trabajo, simple dịch - ¿Es que siempre insistirían en eso? Se suponía que era Trabajo, simple Việt làm thế nào để nói

¿Es que siempre insistirían en eso?

¿Es que siempre insistirían en eso? Se suponía que era Trabajo, simplemente asistir a darle clases a gente incompetente, pero los profesores no estaban felices solo con ello. Se fijó en la hora que marcaba el reloj en su muñequera, eran las tres de la tarde y todavía le quedaban dos clases más que impartir, por suerte ese día no tendría que ir al laboratorio. Tomó un termo con café de la sala de maestros junto con su maletín y se dirigió al sexto edificio.

—«Solo son un montón de viejos borrachos—se quejó mentalmente mientras caminaba con el café a medio tomar—que mierda es esa de: "Debe ser más sociable Profesor Tatsumi"—puso los ojos en blanco, haciendo una nota mental, de que debería ir a tomar al menos una vez con los demás maestros aunque fueran un montón de viejos borrachos, los dos días anteriores se le fueron de las manos, simplemente pasar tiempo con su familia y dormir, había sido un buen fin de semana. Si no fuera porque la mayor parte del tiempo Morinaga le lanzaba miradas vagas y después se alejaba— ¿Y que se supone que hare con el sobre de ese tipo?»—soto un suspiro borrando todo de su mente, bajo el termo y vio una silueta borrosa a lo lejos, esta agito en alto una mano y corrió hacia él. Era una chica, Mei.

— ¡Souichi, me alegra verte!—Se pasa una mano por el antebrazo respirando con dificultad, sube la mirada por segundos para toarse con un ojos confundidos que ponen nerviosa enseguida—Yo…bueno la junta, se…

— ¿Se ha adelantado hoy?—la interrumpió vacilante pero sin mostrar debilidad en su voz. La chica alzo la mirada y esbozo una sonrisa.

—Si, exactamente eso, bueno…pensaba que, ya que se ha adelantado la junta, podemos salir hoy.

—« ¿Salir, de que habla?—Souichi levanto una ceja a lo que Mei inflo las mejillas, se había olvidado de ello—y además hoy…»

—si te quedas callado, tomare tu silencio como un s...

—No, el día en que era, está bien—dijo sin saber muy bien de que iba todo eso, recordaba vagas cosas y en ese momento tenía prisa por llegar al aula, tenía que impartir una práctica.

A Mei se le iluminaron los ojos, aunque al toparse con los de Souichi no encontró lo que esperaba, juntó los dedos a la altura de la cintura para hacer una reverencia y se apartó del camino. La chica volteó disimuladamente después de dar unos cuantos pasos en dirección contraria, viendo cómo l rubio se alejaba por el pasillo.

La junta de comité era una de las cosas más jodidamente aburridas y pareciera que si no hacían dos cada semana se les vendría el mundo encima. Souichi se mordió el labio inferior y chasqueo los dientes, al escuchar como decían el cierre de la junta. Puso las manos sobre la mesa para empujar la silla hacia atrás, pero no funciono, una mano se posó sobre su antebrazo, volteó a verlo, era el profesor Fukushima. Volteo para toparse con un gesto sonriente indicándole que se quedara, desistió al instante, bajando los hombros y soltando la mesa. —«maldición»

Y los ojos comenzaban a pesarle, ¿es que nunca se iban a callar? Pensó molesto por el tipo de conversación. Eso ya no tenía nada que ver con la universidad, sino con su vida. Qué demonios le interesaba a el saber cuántas novias tuvieron viejos de más de cincuenta años y las aventuras con sus ex esposas, sintió su celular vibrar en el bolsillo trasero. Dio un vistazo a los demás y encendió la pantalla.

Morinaga Tetsuhiro.

Asunto: ¡Noche de películas!

¡Voy en camino! ¿Quieres que pase por palomitas para la película?

Souichi frunció el entrecejo, subió la vista al ver que la plática no tendría fin. Se puso de pie con una reverencia.

—Disculpen la interrupción, pero debo retirarme—los presentes guardaron silencio, y Souichi comenzó a tomar sus cosas, al parecer no lo detendrían.

—No te vayas Tatsumi, vamos a comer algo a un restaurante cercano—uno de los profesores se escuchó de fondo, era el de mas ex esposas.

—Si, Souichi, deberías convivir más con los profesores—el profesor Fukushima le puso una palma sobre el hombro, haciéndole un gesto de comprensión, después añadió en vos baja—vamos Souichi, come un rato con estos viejos y después te retiras.

Forzó una sonrisa y se dirigió a la entrada, con los demás siguiéndole.

Re: Morinaga Tetsuhiro.

Dejémoslo para mañana, no podré llegar temprano. Lo siento.

Sintió como perdía el equilibrio mientras veía como se mandaba el mensaje, volteo hacia los lados, para ver que alguien le había dado un empujón en la espalda. Bloqueo el celular y se metió al auto de uno de los profesores.

.

Tecleo rápidamente una respuesta, un poco decaído.

Re: Souichi Tatsumi

Oh no te preocupes, ¡esfuérzate! Te espero en la cama, te amo.

Dejo escapar un suspiro y salió de la tienda de conveniencia. Todavía no anochecía y no estaba de ánimos para llegar al departamento. Cambio de camino y siguió derecho hacia el bar Gay donde trabajaba Hiroto.

Cruzo la puerta, y se sintió melancólico al escuchar como la campanita indicaba que otro cliente llegaba. Tenía un tiempo de no ir al bar, y también de no haber hablado con Hiroto, que al verlo abrió los ojos en par y le saludo desde la barra. En todas las mesas veía caras nuevas.

—Parece que hay muchos clientes nuevos—sonrió al tomar su asiento frente a la barra, y pedir un trago que a respuesta Hiroto de giño un ojo.

—Aquí tienes Angelito—de sitio una copa y dejo su brazo derecho descansando en la cadera observando a los demás clientes—si, el bar está lleno de material nuevo.

— ¡Que dices Hiroto!—Morinaga soltó una carcajada—hace mucho que utilizábamos esas frases.

Hiroto igualo su risa, y se acercó a su rostro, examinando sus gestos después soltó un chasquido.

—No sé qué hace un hombre ocupado—Morinaga frunció los labios en una pequeña mueca, como si fingiera pensar—y no precisamente en el trabajo.

—Venia de paso.

—Ja, me crees estúpido. De seguro es porque tu parejita esta en otra parte que no es tu cama.

—Si, bueno…—Morinaga rolo los ojos, ¿demonios, realmente era tan trasparente?—llegara algo tarde.

— ¿Y después le darás duro por detrás?—Morinaga se sonrojo al escuchar lo que decía Hiroto, se tomó el trago de un solo tirón y se rasco la mejilla, no parecía mala idea— ¿no han tenido problemas? ¿No vienes porque te la pasas teniendo sexo con él?

Eso sonaba a queja. Al ver los ojos de Hiroto supo que definitivamente lo era.

—Vamos Hiroto, no he venido por el trabajo. Pero si pudiera dar el lote con Souichi todas las noches, no iría a ningún lado—dijo entre disimuladas risas, a lo que Hiroto le dio un leve golpe en la cabeza y le sonrió.

—Si a mí me dieran todas las noches, tampoco lo haría—le giño un ojo y se giró hacia otro cliente—o quién sabe.

Si habían tenido problemas, pero lo habían arreglado…de alguna manera. Fijo la vista en su nuevo trago. Ahora solo faltaba esperar hasta mañana en la noche.

.

—Hiroto—arrastro la voz, entre lloriqueos—Souichi me ha vuelto a cancelar.

Hiroto volvió a limpiar la barra con los labios fruncidos como si pensara seriamente algo, le dio una respuesta vaga, vamos con una o dos veces que le cancelara no era para tanto. Se sorprendió a sí mismo, ¿Cómo había llegado a defender al tirano ese, y hasta darle la razón?

—Si estas tan preocupado angelito, ¿Por qué no le llamas?—se acercó a su oído y le susurro—una llamadita para asegurar la mercancía.

Morinaga titubeó, con la pantalla encendida frente a él, busco en contacto en la agenda y se pensó dos veces si marcarle o no.

—no, no creo que sea buena idea Hiroto—bloqueo el teléfono y lo dejo sobre la barra, para después soltar al mismo tiempo que su amigo un gran suspiro.

— ¿Y qué harás, quedarte con la duda?

Morinaga levanto una ceja.

— ¿duda?

—Bueno no insinuó nada, pero pareces león enjaulado volteando a todos lados, me asustas.

Tenía razón, estaba siendo un exagerado, pero esa mañana no se habían topado, y para ser sincero no tenía seguridad siquiera de que Souichi llegara a casa.

Giro la llave y la puerta del departamento se abrió sola, dejando entrar una ráfaga caliente de aire. Las luces estaban apagadas, hiso algo rápido y lo envolvió en aluminio con una nota en la mesita de centro, si Souichi llegaba demasiado tarde no iría a la cocina, así que mejor en un lugar más visible. Se desabrocho la corbata, al igual que dejo el traje en el respaldo del sofá. Estaba exhausto, en dos días seria la firma del contrato, del proyecto del cual estaba encargado y estaba muy estresado debido a eso. Echo un vistazo al reloj de pared 1:37am, apenas alcanzaría a dormir cuatro horas, con la vista fija en la entrada cerró la puerta de su habitación, esperando que Souichi solo no se estuviera exigiendo demasiado.

Frunció el ceño al ver la nota como la cena intacta, y el celular sin ningún mensaje o llamada perdida. ¿Le habrá pasado algo? su mente empezó a caer en un abismo, Souichi no estaba en el departamento, corrió a la habitación, para encontrarse con un bulto de ropa sucia en una esquina, en ese mismo instante, la puerta del baño se abrió.

—Buenas…—Morinaga se enderezó, para ver la figura de Souichi a medio vestir parada justo frente a él. Venia saliendo de la regadera, con el cabello mojado, reacciono al ver que fruncía los labios incomodo— ¿Qué haces ahí parado? se te hará tarde.

Morinaga se avergonzó, contestando con una afirmación, camino hacia él, percatándose de que solo traía bóxer. El nudo en la garganta desapareció, se acercó lentamente a su cara, dejando a Souichi perplejo mientras le observaba. Por su cabeza pasaron un par de situaciones deseables, e incluso sus manos cosquillaban por tocar su cuerpo. No pudo resistirse y tomo la cara de Souichi entre sus palmas, se acercó con gentileza y junto sus labios con los de él, sintiendo su fresco aroma.

—Buenos días amor—sé separó lentamente, dejando unos segundos de contacto visual, Souichi se quedó en silencio, perdido en los ojos de Morinaga, sus mejillas se calentaron, pero reacciono demasiado tarde.

Ver cómo Morinaga desaparecía e
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
¿Es que siempre insistirían en eso? Se suponía que era Trabajo, simplemente asistir a darle clases a gente incompetente, pero los profesores no estaban felices solo con ello. Se fijó en la hora que marcaba el reloj en su muñequera, eran las tres de la tarde y todavía le quedaban dos clases más que impartir, por suerte ese día no tendría que ir al laboratorio. Tomó un termo con café de la sala de maestros junto con su maletín y se dirigió al sexto edificio.—«Solo son un montón de viejos borrachos—se quejó mentalmente mientras caminaba con el café a medio tomar—que mierda es esa de: "Debe ser más sociable Profesor Tatsumi"—puso los ojos en blanco, haciendo una nota mental, de que debería ir a tomar al menos una vez con los demás maestros aunque fueran un montón de viejos borrachos, los dos días anteriores se le fueron de las manos, simplemente pasar tiempo con su familia y dormir, había sido un buen fin de semana. Si no fuera porque la mayor parte del tiempo Morinaga le lanzaba miradas vagas y después se alejaba— ¿Y que se supone que hare con el sobre de ese tipo?»—soto un suspiro borrando todo de su mente, bajo el termo y vio una silueta borrosa a lo lejos, esta agito en alto una mano y corrió hacia él. Era una chica, Mei.— ¡Souichi, me alegra verte!—Se pasa una mano por el antebrazo respirando con dificultad, sube la mirada por segundos para toarse con un ojos confundidos que ponen nerviosa enseguida—Yo…bueno la junta, se…-Nó đã phát triển vào ngày hôm nay?-bị gián đoạn bởi do dự nhưng không hiển thị điểm yếu trong giọng nói của mình. Các cô gái lớn lên mắt và phác thảo một nụ cười.-Vâng, chính xác điều đó, cũng... nghĩ rằng, kể từ khi nó đã đến trên tàu, chúng tôi có thể để lại vào ngày hôm nay.-«Xuất cảnh, người nói? - Souichi nâng lên một lông mày mà Mei từ má, tôi đã quên nó - và ngày hôm nay...»-Nếu bạn ở lại im lặng, có sự im lặng của bạn như là một...-Không, ngày, được rồi - anh không biết rất tốt từ đó đã được tất cả rằng, thu hồi điều mơ hồ và sau đó vội vàng đến lớp học, đã để impart một thực tế.Mei là sáng mắt, mặc dù để đáp ứng Souichi không tìm thấy những gì mong đợi, gia nhập ngón tay lúc chiều cao của thắt lưng để thực hiện một tôn kính và đi bộ đi từ đường. Các cô gái đã bí mật sau khi đưa ra một vài bước theo hướng đối diện, nhìn thấy như thế nào tóc vàng l chuyển đi xuống hội trường.Hội đồng quản trị ủy ban là một trong hầu hết mọi thứ fucking nhàm chán và nó có vẻ như là nếu hai mỗi tuần đến chúng trên thế giới hơn. Souichi bit thấp hơn môi và răng, click vào để nghe như họ nói rằng kết thúc hội nghị thường niên. Ông đặt bàn tay của mình trên bảng để đẩy các ghế trở lại, nhưng đã không làm việc, một trong những bàn tay đã đổ bộ lên cánh tay của cô, quay lại để xem anh ta, là giáo sư Fukushima. Chuyển sang gặp phải một cử chỉ mỉm cười nói cho anh ta để ở, rút lui ngay lập tức, hạ thấp vai của mình và thả bảng. -«lời nguyền»Y los ojos comenzaban a pesarle, ¿es que nunca se iban a callar? Pensó molesto por el tipo de conversación. Eso ya no tenía nada que ver con la universidad, sino con su vida. Qué demonios le interesaba a el saber cuántas novias tuvieron viejos de más de cincuenta años y las aventuras con sus ex esposas, sintió su celular vibrar en el bolsillo trasero. Dio un vistazo a los demás y encendió la pantalla.Morinaga Tetsuhiro.Asunto: ¡Noche de películas!¡Voy en camino! ¿Quieres que pase por palomitas para la película?Souichi frunció el entrecejo, subió la vista al ver que la plática no tendría fin. Se puso de pie con una reverencia.—Disculpen la interrupción, pero debo retirarme—los presentes guardaron silencio, y Souichi comenzó a tomar sus cosas, al parecer no lo detendrían.—No te vayas Tatsumi, vamos a comer algo a un restaurante cercano—uno de los profesores se escuchó de fondo, era el de mas ex esposas.—Si, Souichi, deberías convivir más con los profesores—el profesor Fukushima le puso una palma sobre el hombro, haciéndole un gesto de comprensión, después añadió en vos baja—vamos Souichi, come un rato con estos viejos y después te retiras.Forzó una sonrisa y se dirigió a la entrada, con los demás siguiéndole.Re: Morinaga Tetsuhiro.Dejémoslo para mañana, no podré llegar temprano. Lo siento.Sintió como perdía el equilibrio mientras veía como se mandaba el mensaje, volteo hacia los lados, para ver que alguien le había dado un empujón en la espalda. Bloqueo el celular y se metió al auto de uno de los profesores..Tecleo rápidamente una respuesta, un poco decaído.Re: Souichi TatsumiOh no te preocupes, ¡esfuérzate! Te espero en la cama, te amo.Dejo escapar un suspiro y salió de la tienda de conveniencia. Todavía no anochecía y no estaba de ánimos para llegar al departamento. Cambio de camino y siguió derecho hacia el bar Gay donde trabajaba Hiroto.Cruzo la puerta, y se sintió melancólico al escuchar como la campanita indicaba que otro cliente llegaba. Tenía un tiempo de no ir al bar, y también de no haber hablado con Hiroto, que al verlo abrió los ojos en par y le saludo desde la barra. En todas las mesas veía caras nuevas.—Parece que hay muchos clientes nuevos—sonrió al tomar su asiento frente a la barra, y pedir un trago que a respuesta Hiroto de giño un ojo.—Aquí tienes Angelito—de sitio una copa y dejo su brazo derecho descansando en la cadera observando a los demás clientes—si, el bar está lleno de material nuevo.— ¡Que dices Hiroto!—Morinaga soltó una carcajada—hace mucho que utilizábamos esas frases.Hiroto igualo su risa, y se acercó a su rostro, examinando sus gestos después soltó un chasquido.—No sé qué hace un hombre ocupado—Morinaga frunció los labios en una pequeña mueca, como si fingiera pensar—y no precisamente en el trabajo.
—Venia de paso.

—Ja, me crees estúpido. De seguro es porque tu parejita esta en otra parte que no es tu cama.

—Si, bueno…—Morinaga rolo los ojos, ¿demonios, realmente era tan trasparente?—llegara algo tarde.

— ¿Y después le darás duro por detrás?—Morinaga se sonrojo al escuchar lo que decía Hiroto, se tomó el trago de un solo tirón y se rasco la mejilla, no parecía mala idea— ¿no han tenido problemas? ¿No vienes porque te la pasas teniendo sexo con él?

Eso sonaba a queja. Al ver los ojos de Hiroto supo que definitivamente lo era.

—Vamos Hiroto, no he venido por el trabajo. Pero si pudiera dar el lote con Souichi todas las noches, no iría a ningún lado—dijo entre disimuladas risas, a lo que Hiroto le dio un leve golpe en la cabeza y le sonrió.

—Si a mí me dieran todas las noches, tampoco lo haría—le giño un ojo y se giró hacia otro cliente—o quién sabe.

Si habían tenido problemas, pero lo habían arreglado…de alguna manera. Fijo la vista en su nuevo trago. Ahora solo faltaba esperar hasta mañana en la noche.

.

—Hiroto—arrastro la voz, entre lloriqueos—Souichi me ha vuelto a cancelar.

Hiroto volvió a limpiar la barra con los labios fruncidos como si pensara seriamente algo, le dio una respuesta vaga, vamos con una o dos veces que le cancelara no era para tanto. Se sorprendió a sí mismo, ¿Cómo había llegado a defender al tirano ese, y hasta darle la razón?

—Si estas tan preocupado angelito, ¿Por qué no le llamas?—se acercó a su oído y le susurro—una llamadita para asegurar la mercancía.

Morinaga titubeó, con la pantalla encendida frente a él, busco en contacto en la agenda y se pensó dos veces si marcarle o no.

—no, no creo que sea buena idea Hiroto—bloqueo el teléfono y lo dejo sobre la barra, para después soltar al mismo tiempo que su amigo un gran suspiro.

— ¿Y qué harás, quedarte con la duda?

Morinaga levanto una ceja.

— ¿duda?

—Bueno no insinuó nada, pero pareces león enjaulado volteando a todos lados, me asustas.

Tenía razón, estaba siendo un exagerado, pero esa mañana no se habían topado, y para ser sincero no tenía seguridad siquiera de que Souichi llegara a casa.

Giro la llave y la puerta del departamento se abrió sola, dejando entrar una ráfaga caliente de aire. Las luces estaban apagadas, hiso algo rápido y lo envolvió en aluminio con una nota en la mesita de centro, si Souichi llegaba demasiado tarde no iría a la cocina, así que mejor en un lugar más visible. Se desabrocho la corbata, al igual que dejo el traje en el respaldo del sofá. Estaba exhausto, en dos días seria la firma del contrato, del proyecto del cual estaba encargado y estaba muy estresado debido a eso. Echo un vistazo al reloj de pared 1:37am, apenas alcanzaría a dormir cuatro horas, con la vista fija en la entrada cerró la puerta de su habitación, esperando que Souichi solo no se estuviera exigiendo demasiado.

Frunció el ceño al ver la nota como la cena intacta, y el celular sin ningún mensaje o llamada perdida. ¿Le habrá pasado algo? su mente empezó a caer en un abismo, Souichi no estaba en el departamento, corrió a la habitación, para encontrarse con un bulto de ropa sucia en una esquina, en ese mismo instante, la puerta del baño se abrió.

—Buenas…—Morinaga se enderezó, para ver la figura de Souichi a medio vestir parada justo frente a él. Venia saliendo de la regadera, con el cabello mojado, reacciono al ver que fruncía los labios incomodo— ¿Qué haces ahí parado? se te hará tarde.

Morinaga se avergonzó, contestando con una afirmación, camino hacia él, percatándose de que solo traía bóxer. El nudo en la garganta desapareció, se acercó lentamente a su cara, dejando a Souichi perplejo mientras le observaba. Por su cabeza pasaron un par de situaciones deseables, e incluso sus manos cosquillaban por tocar su cuerpo. No pudo resistirse y tomo la cara de Souichi entre sus palmas, se acercó con gentileza y junto sus labios con los de él, sintiendo su fresco aroma.

—Buenos días amor—sé separó lentamente, dejando unos segundos de contacto visual, Souichi se quedó en silencio, perdido en los ojos de Morinaga, sus mejillas se calentaron, pero reacciono demasiado tarde.

Ver cómo Morinaga desaparecía e
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi luôn luôn nhấn mạnh rằng? Công việc được cho là chỉ đơn giản là tham dự các lớp học để cung cấp cho những người không đủ tiêu chuẩn, nhưng giáo viên không hài lòng chỉ với điều đó. Ông nhận thấy thời gian trên đồng hồ trên cổ tay của bạn, đó là ba giờ chiều và vẫn còn hơn để dạy hai lớp, may mắn là ngày hôm đó sẽ không phải đi đến phòng thí nghiệm. Ông lấy một phích phòng nhân viên cà phê với chiếc cặp của mình và đi về phía tòa nhà thứ sáu. - "Chúng tôi chỉ là một bó của tuổi say rượu cậu bị tâm thần càu nhàu khi anh đi với cà phê nửa say rượu mà shit là của" nên ấm cúng hơn nhiều Giáo sư Tatsumi "Anh đảo mắt, làm cho chú ý rằng tôi nên đi lấy ít nhất một lần với các giáo viên khác ngay cả khi họ là một loạt các drunks cũ, hai ngày trước khi ông đến bàn tay, chỉ cần dành thời gian với gia đình và giấc ngủ của mình, đã được một ngày cuối tuần tốt. Nếu không phải vì phần lớn thời gian tôi đã ném những cái nhìn mơ hồ và Morinaga rồi bỏ đi Và những gì tôi phải làm gì với anh ta về đó "- một tiếng thở dài soto tẩy xoá tất cả tâm trí của mình, dưới cái nóng và nhìn thấy một hình bóng mờ trong khoảng cách, điều này làm dấy lên một bàn tay và chạy đến anh. Đó là một cô gái, Mei. - Souichi, tốt đẹp để xem bạn Ông điều hành một tay qua cánh tay của mình thở dốc, nhìn lên giây cho toarse với đôi mắt bối rối mà làm cho thần kinh một lần-board Tôi cô ... tốt, bạn ...! - Có anh bị gián đoạn do dự trước ngày hôm nay nhưng không thấy điểm yếu trong giọng nói của mình. Cô gái nhìn lên và mỉm cười. Có, chỉ là, tốt ... Tôi nghĩ rằng kể từ khi tàu đang ở phía trước, chúng ta có thể để lại ngày hôm nay. - "Đi ra ngoài, mà nói -Souichi nhướn mày vào những gì Mei phồng má, đã quên nó, và cũng ngày hôm nay ... "nếu bạn ở lại yên tĩnh, tôi sẽ lấy sự im lặng của bạn như là một s ... Không, ngày người ta nói sao không chắc chắn rằng Ông là tất cả về, nhớ những điều mơ hồ và tại thời điểm đó là trong một vội vàng để có được đến lớp học, ông đã truyền đạt một thực tế. mắt A Mei sáng lên, ngay cả khi phải đối mặt với những người của Souichi không tìm thấy những gì tôi mong đợi, steepled ngón tay của mình để thắt lưng cúi đầu và quay sang một bên. Cô gái quay lén lút sau khi đưa ra một vài bước theo hướng ngược lại, xem l cô gái tóc vàng bước đi xuống hành lang. Các cuộc họp ủy ban là một trong những thứ nhàm chán chết tiệt nhất và có vẻ như là nếu có hai mỗi tuần họ sẽ thế giới trên. Souichi gãy môi dưới của mình và cắn răng, nghe và nói việc đóng cửa của cuộc họp. Anh đặt tay trên bàn để đẩy ghế trở lại, nhưng nó không làm việc, một bàn tay đặt trên cánh tay của mình, quay sang anh, là Giáo sư Fukushima. Quay sang gặp một cử chỉ mỉm cười nói với anh ở lại, anh đã từ bỏ ngay lập tức, hạ thấp vai và thả bàn. - "Lời nguyền" Và đôi mắt của họ đã bắt đầu cân nhắc, là nó bao giờ sẽ phải đóng cửa? Ông nghĩ buồn bã về các loại của cuộc trò chuyện. Điều đó không có gì để làm với các trường đại học nhưng với cuộc sống của mình. Cái quái gì muốn biết có bao nhiêu cô dâu lớn tuổi hơn năm mươi năm và cuộc phiêu lưu với vợ cũ của vợ, ông cảm thấy điện thoại di động của mình rung lên trong túi sau của mình. Liếc nhìn nhau và bật màn hình. Tetsuhiro Morinaga. Chủ đề: Movie Night Tôi đang trên con đường của tôi! Bạn muốn đi qua bộ phim bỏng ngô? Souichi cau mày, tăng tầm nhìn khi thấy cuộc trò chuyện sẽ không bao giờ kết thúc. Ông đứng với một cây cung. Xin lỗi gián đoạn, nhưng phải nghỉ hưu hiện diện im lặng, và Souichi bắt đầu tham gia những điều cô ấy, dường như đã không dừng lại. "Đừng đi Tatsumi, hãy ăn một cái gì đó tại một nhà hàng gần đó Một trong những giáo viên đã được nghe nói nền, là hơn vợ cũ. Có, Souichi, nên sống nhiều hơn với giáo viên-Giáo sư Fukushima đặt một bàn tay lên vai cậu, làm một cử chỉ của sự hiểu biết, sau đó bạn thêm Low-let Souichi, đi xung quanh với các cũ và sau khi nghỉ hưu. Ông buộc một nụ cười và đứng đầu cho lối vào, với những người khác đi theo anh. Re :. Tetsuhiro Morinaga Hãy để lại ngày mai, tôi không thể đạt được điều đó sớm. Xin lỗi. Anh cảm thấy như ông mất thăng bằng khi nhìn thấy tin nhắn, quay sang một bên để thấy rằng ai đó đã cho anh ta một cú thật ở phía sau được gửi. Khóa điện thoại và có những xe của một trong những giáo viên.. Nhấn vào một câu trả lời một cách nhanh chóng, một chút chán nản. Re: Souichi Tatsumi Oh đừng lo lắng, phải mạnh mẽ! Tôi chờ đợi trên giường, tôi yêu em. Tôi thở dài và bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Chưa hoàng hôn và anh không có tâm trạng để tiếp cận căn hộ. Thay đổi đường và đi thẳng vào quán bar, nơi cô làm việc Hiroto Gay. Tôi băng qua cánh cửa, và cảm thấy u sầu nghe như tiếng chuông chỉ ra rằng một khách hàng khác đến. Ông ta không có thời gian để đi đến quầy bar, và không nói chuyện với Hiroto, mà mở mắt ra để nhìn thấy nó mở và chào đón anh từ quán bar. Trong mỗi bảng mới nhìn thấy khuôn mặt. Có vẻ như nhiều khách hàng-mỉm cười mới lấy ghế ở phía trước của quán bar và gọi một thức uống mà Gino phản ứng Hiroto một mắt. "Đây Angelito-site và để lại một thức uống cánh tay phải đặt trên hông cô xem những khách hàng-si, thanh sẽ có đầy đủ các tài liệu mới. - Phân loại -Morinaga Hiroto cười dài trước đây chúng tôi sử dụng những cụm từ !. Hiroto khớp tiếng cười của mình, và đã đi khuôn mặt của mình, kiểm tra hành động của mình sau khi anh phát hành một snap. Tôi không biết những gì một bận rộn đôi môi người đàn ông-Morinaga mím trong một cái nhăn mặt nhỏ, như thể giả vờ suy nghĩ, chứ không chỉ trong công việc không. Tôi đã đến để vượt qua. Ha, Bạn nghĩ tôi ngu ngốc. Chắc chắn điều này là bởi vì parejita bạn ở nơi khác mà không phải là giường của bạn. Yeah, well ... -Morinaga đảo mắt, địa ngục, nó thực sự là như transparent'll được ở đây một chút muộn ?. - Và sau đó bạn sẽ cung cấp cho cứng từ phía sau? -Morinaga đỏ mặt khi nghe những gì ông nói Hiroto, thức uống trong một ngồi đã được thực hiện và trầy xước má của mình, dường như không có ý tưởng xấu sẽ không có vấn đề đã có? Bạn sẽ không đến vì bạn chi tiêu có quan hệ tình dục với anh ta? Điều đó nghe có vẻ đơn khiếu nại. Nhìn đôi mắt của Hiroto biết rằng đó là chắc chắn. Hãy đến Hiroto, đã không đến để làm việc. Nhưng nếu tôi có thể cung cấp cho rất nhiều với Souichi mỗi đêm, không đi bất cứ nơi nào nói giữa tiếng cười che dấu, những gì Hiroto đã đưa ra một vết sưng nhỏ trên đầu và mỉm cười. Nếu tôi cho tôi mỗi buổi tối, hoặc Tôi sẽ Gino mắt và quay sang một khách hàng khác, hoặc những người hiểu biết. Nếu họ có vấn đề, ​​nhưng họ đã có nó cố định ... bằng cách nào đó. Tôi nhìn chằm chằm vào thức uống mới của mình. Bây giờ nó vẫn phải chờ đến tối mai.. Giọng -Hiroto kéo, giữa rên rỉ-Souichi tôi một lần nữa hủy. Hiroto sạch thanh lại với đôi môi mím lại như một cái gì đó nghiêm túc nghĩ rằng nếu đã đưa ra một câu trả lời mơ hồ, hãy để một hoặc hai lần rằng ông không nên bị hủy bỏ. Ông bắt gặp mình, làm thế nào ông đã đến để bảo vệ các bạo chúa đó, và để cho biết lý do? Nếu bạn là thiên thần rất lo lắng, tại sao bạn không gọi cho anh? Anh đã đến tai anh và thì thầm-một Nhích để đảm bảo hàng hoá. Morinaga do dự, thắp sáng trước anh màn hình, tôi tìm cách liên lạc trong danh bạ và suy nghĩ hai lần cho dù phát hành với nó. Không, tôi không nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt Hiroto-khóa điện thoại và để nó trên thanh , sau đó thả trong khi người bạn của mình một tiếng thở dài. - Điều gì làm, ở lại với các nghi ngờ? Morinaga nhướn mày. -? chắc chắn không đề nghị bất cứ điều gì tốt, nhưng bạn dường như con sư tử lồng biến ở khắp mọi nơi tôi sợ hãi. Ông đã đúng, đã được phóng đại, nhưng sáng hôm đó đã không được đáp ứng, và phải trung thực không nhất định thậm chí là Souichi về nhà. Tôi xoay chìa khóa và cánh cửa căn hộ được mở bởi chính nó, để cho một vụ nổ nóng không khí. Các đèn đều tắt, Hiso một cái gì đó nhanh chóng và bọc bằng nhôm với một ghi chú trên bàn cà phê nếu Souichi đến quá muộn sẽ không đi đến nhà bếp, vì vậy bạn tốt hơn trong một nơi dễ thấy hơn. Tháo cà vạt ra, khi tôi để lại bộ đồ trên ghế sofa trở lại. Anh bị kiệt sức, trong vòng hai ngày kể từ ngày ký hợp đồng, các dự án đã được đưa và đã rất căng thẳng vì điều đó. Tôi liếc nhìn đồng hồ 01:37, hầu như không đủ để ngủ bốn giờ, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đóng cửa phòng mình, hy vọng rằng Souichi không chỉ là đòi hỏi quá nhiều. Anh cau mày khi nhìn thấy một ghi chú là ăn tối còn nguyên vẹn, và tế bào mà không có bất kỳ tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ. Có chuyện gì đã xảy ra? tâm trí anh bắt đầu rơi vào một vực thẳm, Souichi không phải trong căn hộ, chạy vào phòng để đáp ứng với một bó đồ dơ trong góc, lúc đó, cánh cửa phòng tắm mở ra. Tốt ... -Morinaga Ông đứng thẳng lên, để xem con số của nửa mặc Souichi dừng lại ngay trước mặt anh. Tôi đã ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, phản ứng khi thấy đôi môi mím lại một cách khó chịu đang làm gì đứng đó? Nó sẽ làm cho bạn muộn. Morinaga xấu hổ, trả lời với một tuyên bố, cách nào để anh ấy nhận ra rằng võ sĩ chỉ mang lại. Cục nghẹn trong cổ họng của tôi biến mất, ông chậm rãi đi đến khuôn mặt của mình, để lại Souichi lúng túng khi cô xem. Họ đi qua đầu mình một vài tình huống không mong muốn, và thậm chí cả bàn tay của họ chạm vào cosquillaban cơ thể của bạn. Anh không thể cưỡng lại và mất mặt của Souichi giữa lòng bàn tay của mình, tiếp cận nhẹ nhàng và với đôi môi của mình với cảm giác của mình, hương thơm tươi của nó. Chào buổi sáng tình yêu-lây lan chậm, để lại một vài giây của giao tiếp bằng mắt, Souichi ở lại trong im lặng, bị mất trong mắt của Morinaga, má cô nóng bỏng, nhưng đã phản ứng quá muộn. Xem như thế nào biến mất và Morinaga

















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: